Nhân Ngư Sa Ngã (Truyện chữ) - Chương 94
Chương 94
Edit: Phê
Beta: XiaoAYi
Truyện được dịch bởi Rainbow Factory
Tối qua ký túc xá của các học viên đã nổ tung. Các học viên Alpha ở tầng sáu đã thấy có một con thằn lằn màu xanh cao nhòng bò trên bức tường bên ngoài ký túc xá Omega nằm ở đối diện. Cái đuôi của nó dài vô cùng, rực sáng trong đêm.
Con thằn lằn lớn đó bò ra bò vào qua cửa sổ, những tiếng thét chói tai vang lên liên tục ở tầng đối diện; ấm nước, giá treo áo, máy hút bụi ngã lăn lông lốc.
Thật ra Rimbaud đã tìm khắp biệt thự của Bạch Sở Niên trước rồi nhưng không thấy cậu đâu, thế là anh đã lần theo mùi giữa các tòa nhà để tìm nhưng vẫn không thấy, cuối cùng mới chuyển mục tiêu lên phòng ngủ trên lầu. Miễn là Bạch Sở Niên ở căn cứ là tuần nào cũng sẽ xét phòng ngủ, cho nên phòng nào cũng có mùi của cậu.
Nghe nói tình hình lúc đó là như vậy:
Rimbaud bò vào một gian phòng ngủ thì nhận ra mình tìm lầm người. Nhưng xem ra tai của Omega Mèo Ragdoll khá là mềm, anh nhịn không nổi phải dừng lại vuốt một lát rồi mới tìm qua phòng tiếp theo. Trước Rimbaud, cấp bậc của những học viên này đúng là chẳng đáng vào đâu, bọn họ chỉ có thể nằm yên chịu trận mà thôi.
Truyện được dịch bởi Rainbow Factory
Những Omega có thể bước vào căn cứ đặc huấn thì đều có cấp bậc khá cao, cho dù tuyến thể chỉ có phân hóa J1 thì năng lượng tuyến thể cũng sẽ cao hơn người bình thường. Năng lượng tràn ra ngoài tạo thành tế bào tuyến thể sinh sản, bởi vậy đa số các O đều lộ đặc trưng sinh vật ra bên ngoài.
Cái này quả là gãi đúng chỗ ngứa, phòng nào Rimbaud cũng dạo qua một lần, còn vuốt con nhà người ta đến khóc luôn.
Dạo hết phòng ngủ của O, Rimbaud lại chạy về phòng ngủ của A. Có điều mấy đứa nhóc Alpha không có cái gì để chơi cả, lại còn không thích sạch sẽ nên phòng có mùi, Rimbaud ghét bỏ mà bò ra ngoài qua cửa sổ.
Đêm đó Hàn Hành Khiêm đã đuổi tới hiện trường kịp thời và bắt anh bằng lưới đánh cá, túm anh về chỗ của mình để ổn định một đêm mới miễn cưỡng ngăn được Rimbaud phá hoại ký túc xá lần hai.
Rời khỏi khu vực thường trú sẽ làm tăng sự rối loạn hành vi của vật thí nghiệm với cường độ cao — Hàn Hành Khiêm viết vào sổ ghi chép thật nghiêm túc.
Vài huấn luyện viên đứng hóng drama ở trong góc. Tất cả bọn họ đều đã thấy anh Sở của bọn họ thân thiết với nhân ngư xinh đẹp ở nơi vắng người như thế nào, hôm nay người yêu bé nhỏ tìm tới cửa thì quả là drama lớn đáng để hóng.
Truyện được dịch bởi Rainbow Factory
Nhưng Bạch Sở Niên chỉ nghiêm mặt, cậu ho nhẹ rồi nói: “Nhìn cái gì? Mọi người, tập hợp ở sân bay, chuẩn bị xuất phát.”
Rimbaud treo ngược bên người cậu, vẻ mặt không mấy vui vẻ: “Tôi cũng muốn chỉnh cổ áo.”
Bạch Sở Niên phụng phịu quay đầu lại mắng anh: “Đừng quậy.”
Rimbaud nhíu mày, lặng lẽ lui lại sau đá ngầm.
Các học viên chụm đầu ghé tai buôn chuyện rồi chạy mất. Ngoại trừ những người biết mối quan hệ giữa huấn luyện viên và nhân ngư thần bí kia thì ai nấy cũng không rõ.
Đom Đóm và Cá Hề che miệng lẫn nhau cố kiềm nén chuyện kinh thiên động địa này vào lòng. Tất Lãm Tinh và Tiêu Tuần cũng không phải là người thích trò chuyện tán dóc. Lục Ngôn vẫn rất ngây thơ với chuyện tình cảm, tuy rằng quen biết Bạch Sở Niên đã lâu nhưng cậu ta lại không hề biết gì về tình hình bên ngoài cả, trong đầu chỉ toàn là làm sao để đánh gục đối thủ trong cuộc thi lần này.
Khi mọi người tản đi gần hết Bạch Sở Niên thở phào, cậu vòng ra sau đá ngầm tìm Rimbaud.
Truyện được dịch bởi Rainbow Factory
“Đừng ngồi trên đó.” Bạch Sở Niên cúi người bế Rimbaud lên, phủi sạch hạt cát dính trên vảy mông anh.
“Hung dữ với tôi.” Rimbaud quay cái mặt mang thù qua bên kia.
Bạch Sở Niên nâng cằm anh và xoay khuôn mặt đó về phía mình: “Tôi hỏi anh, sao lại tự chạy về?”
Rimbaud cau mày trả lời: “Ông đây, vui.”
Học được tinh túy của tiếng người rồi đấy. Bạch Sở Niên đặt anh lên tảng đá ngầm thấp bên cạnh, đút tay vào túi mà nhìn anh thật kỹ: “Quá nguy hiểm.”
“Em không, mang lễ vật đi, tôi tới tặng em.” Rimbaud ngửa đầu nhìn cậu: “Em có thể bảo vệ tôi mà dâm đãng sao?”
Bạch Sở Niên liếm môi, bỏ tay vào túi rồi xoay người, bất đắc dĩ vuốt tóc vài lần rồi lại quay lại.
“Anh đừng dùng bậy mấy cái tính từ này, cũng có phải từ gì hay ho đâu. Tôi nói anh này, bé ngoan thì đừng nói vậy.”
“Ừm, mitub.” Rimbaud nói.
Truyện được dịch bởi Rainbow Factory
“Nghĩa là gì?”
“Tình dục.”
“Ôi giồi ôi.” Bạch Sở Niên cào tóc, dạy cá phải dạy từ thuở còn thơ, cá lớn rồi sẽ không dạy nổi, chỉ toàn học mấy lời thô tục.
“Chỉnh cổ áo cho tôi.” Rimbaud ngẩng đầu và nói. Theo nhịp chuyển động, xương quai xanh tinh xảo được lộ ra vô cùng rõ ràng.
“Anh đâu có cổ áo.”
Nửa người trên của anh được bọc bởi một lớp băng vải, Bạch Sở Niên đành phải choàng áo khoác trên vai lên người Rimbaud rồi lại quỳ một gối trên đất chỉnh lại cổ áo cho anh.
Rimbaud híp mắt, anh nhìn khoáng thạch xương cá cậu đeo bên tai trái, ánh sáng u ám tỏa ra từ phía sau miếng khoáng thạch lại xuất hiện lần nữa.
“Khi tháo cái này xuống, tôi nhìn thấy, trái tim của mình.” Rimbaud nói với cậu: “Khi tôi nghĩ đến, randi, nó sẽ phát sáng.”
Truyện được dịch bởi Rainbow Factory
Khi Rimbaud nói từ randi, khoáng thạch trên tai của Bạch Sở Niên phát ra ánh điện yếu ớt.
“Cho nên tôi, thường giật điện mình.” Rimbaud ôm ngực lầm bầm: “Ngày nào cũng bất cẩn, bị điện giật nhiều lần, đau, nên tìm đến em.”
Lời thổ lộ không được hoàn chỉnh nhưng khi lọt vào tai Bạch Sở Niên, lại khiến trái tim đập loạn nhịp.
Rimbaud ngoan ngoãn mặc cậu đùa nghịch. Khi Bạch Sở Niên đặt anh lên đá ngầm là anh cuộn đuôi ngồi yên trên đó ngay, đuôi cá thỉnh thoảng lại cong lên và móc lấy đôi bốt của Bạch Sở Niên, không hề có vẻ uy nghiêm lạnh lùng khi uy hiếp hội trưởng ngày trước, thậm chí còn có hơi thân mật.
“Hội trưởng, có nói gì với em không?”
“Hửm? À, không có gì, chỉ an ủi tôi một lát.” Hôm đó sau khi Bạch Sở Niên được máy bay trực thăng cứu viện chở đi, cậu không hề nghe thấy cuộc nói chuyện giữa Rimbaud và hội trưởng.
“En.” Rimbaud yên tâm, anh nói thầm: “Coi như là con thỏ thức thời.” Người mách lẻo sẽ khiến anh xem thường.
Bạch Sở Niên hơi hoang mang.
Truyện được dịch bởi Rainbow Factory
“Các em định đi, du lịch sao?” Rimbaud hỏi: “Tôi cũng muốn đi xem thử.”
“Là cuộc thi đấu xét duyệt. Địa điểm là một đảo nhỏ gần phía nam.” Bạch Sở Niên nghĩ nhanh lại xem nơi đó có chỗ nào được: “A, đúng rồi, ở đó có mấy chỗ phong cảnh khá đẹp, thi xong tôi sẽ dẫn anh đi chơi.”
Hiện học viên và các huấn luyện viên đã lên máy bay, Bạch Sở Niên đặt Rimbaud xuống chỗ mình ngồi rồi đặt thêm một cái balo dưới chỗ ngồi cho anh, bên trong toàn là nước suối.
Chỗ ngồi của cậu ở gần Hàn Hành Khiêm, anh ta biết điều đi ra sau ngồi cùng học viên lớp bắn tỉa, đọc tạp chí giết thời gian.
Bạch Sở Niên ngồi ở vị trí của Hàn Hành Khiêm.
Rimbaud xoay người trong tò mò, anh vịn chỗ tựa lưng rồi nhìn các học viên trong buồng máy bay. Sáng nay nhóm học viên đã rất chú ý đến nhân ngư xinh đẹp này, những chủ đề dọc đường đều vây quanh anh, nhìn kỹ được mặt anh là một chuyện không hề dễ dàng gì, đám nhóc kia nhìn chằm chằm Rimbaud không dứt, còn có nhóc Alpha lặng lẽ vẫy tay chào nữa.
“Sao không có lớp của em?” Rimbaud quay đầu lại hỏi cậu.
Ở căn cứ đặc huấn, mỗi huấn luyện viên sẽ dẫn dắt một lớp. Học viên lớp này chủ yếu là học tiết của huấn luyện viên của mình, nhưng Bạch Sở Niên là ngoại lệ, thân là huấn luyện viên môn chỉ huy nhưng cậu không dẫn theo lớp của riêng mình.
Truyện được dịch bởi Rainbow Factory
“Trình độ của bọn họ vẫn chưa đủ đạt tới tiêu chuẩn của tôi.” Bạch Sở Niên nói: “Không xứng vào lớp của ông đây.”
Lục Ngôn không phục, hỏi ngược lại: “Sao mới tính là đạt tiêu chuẩn?”
Bạch Sở Niên: “Khi không hề sơ suất trong trận đấu.”
Lục Ngôn nghĩ ngợi: “Hình như cũng không khó lắm mà.”
Bạch Sở Niên cười nhạo: “Khi nào các cậu làm được rồi tính sau.”
Cánh cửa khoang máy bay được đóng kín, máy bay đi vào đường băng. Rimbaud vịn cửa sổ nhỏ nhìn cánh máy bay bên ngoài, khẽ nói: “Cánh xe buýt.”
“Máy bay. Đây là lần đầu tiên anh đi sao?” Bạch Sở Niên kéo anh ngồi ổn định trên ghế rồi cài dây an toàn thật chặt: “Cẩn thận vào.”
Máy bay cất cánh, cảm giác phía sau bị đẩy mạnh đột ngột khiến Rimbaud hoảng sợ, ngay sau đó tai cũng bị ù đi. Rimbaud nhanh chóng chui khỏi dây an toàn rồi quấn chặt lấy Bạch Sở Niên.
Truyện được dịch bởi Rainbow Factory
“Nali nali?” (Làm sao vậy? x2)
“Không sao, anh ngồi xuống đã.” Bạch Sở Niên vỗ lưng anh nhè nhẹ, bất cẩn sao mà lại để tràn một đống pheromone trấn an ra từ tuyến thể.
Rimbaud chỉ vào lỗ tai của mình: “Wei? (Tại sao (bị ù tai)).”
“Bình thường mà, đừng sợ.” Bạch Sở Niên xoa nhẹ lỗ tai cho anh, nâng cằm anh lên: “Anh làm vầy nè, há miệng, sẽ đỡ hơn một chút.”
Pheromone trấn an mùi rượu Brandy tràn đầy cả cabin. Huấn luyện viên Hồng Giải ngồi phía sau cậu bị luồng hương xồng xộc vào đến nỗi nhức hết cả thái dương, anh ta đỡ đầu nhắc nhở: “Phục luôn, mới cất cánh thôi mà, có cần phải tỏa pheromone trấn an nồng độ cao vậy không? Anh Sở, tôi muốn chấn động não luôn rồi.”
Huấn luyện viên Đới Ninh dính phải luồng pheromone trấn an này, gục đầu xuống bàn ngủ khò khò.
Cơ trưởng của máy bay lần này là người được điều động tạm thời từ trạm điều tra của căn cứ đến, bình thường quen lái máy bay tiêm kích, tốc độ cất cánh thẳng đứng hết cỡ. Rimbaud nhìn thoáng qua cửa sổ, trời đất bên ngoài quay cuồng, cách đất liền ngày càng xa.
Truyện được dịch bởi Rainbow Factory
“Rimbaud muốn nôn.” Rimbaud cuộn thành một quả cầu trong suốt, lăn lên lối đến nhà vệ sinh.
“Ây, anh lại đây, tôi dẫn anh đi.” Bạch Sở Niên tháo dây an toàn rồi đuổi theo cái viên cá đang quay cuồng suốt cả đường đến tận cuối cabin.
Chợt máy bay được chuyển sang trạng thái bay ổn định, viên cá lại lăn ngược trở lại theo quán tính, Bạch Sở Niên lại phải đuổi theo nhanh chóng.
Hàn Hành Khiêm ngẩng đầu ra hóng drama, Tiêu Tuần cũng ngó nghía xem sao thì chợt thấy bác sĩ Hàn đẩy một cuốn tạp chỉ qua, trên đó có một đống hạt dưa đã được bóc ra.
Tiêu Tuần giật mình, cậu ta do dự bốc một nắm bỏ vào miệng, nhai cẩn thận một lúc lâu rồi lại bốc tiếp nắm nữa.
Hàn Hành Khiêm mở laptop lên, quan sát Tiêu Tuần đang vểnh đuôi cún con vẫy liên hồi qua ảnh phản chiếu màn hình đen. Anh ta duỗi chân ngăn viên cá đang lăn lộn trên hành lang lại, bảo Bạch Sở Niên bế con cá đi đi, im lặng đừng có quấy rầy anh ta.
Bay được nửa tiếng, máy bay đã sắp đến điểm đến, Bạch Sở Niên cầm micro trên máy bay đặt bên miệng.
Truyện được dịch bởi Rainbow Factory
“Các cậu đã vào sân huấn luyện quân sự đảo Hồng Đào, đường bay sẽ băng qua đảo Hồng Đào và hạ cánh xuống sân bay. Sáu học viên tham gia thi sẽ vào một tổ, vũ khí được cung cấp trong hộp đạn dược cố định trong sân huấn luyện, trên mỗi vũ khí đều được thêm vào năng lực Đánh Lừa Đau Đớn của tôi, các cậu sẽ không thực sự bị thương nhưng sẽ trải qua nỗi đau bị thương y như thật, đội viên mất đi năng lực chiến đấu có thể ngồi tại chỗ chờ cứu viện dọn dẹp đến, cho đến khi trên sân chỉ còn lại một đội mới thôi. Biểu hiện của các cậu sẽ được tất cả huấn luyện viên theo dõi trong suốt quá trình, các hình ảnh trực tiếp cũng sẽ được chuyển đến tổng bộ, cần phải ứng phó hết mình, cho tôi chứng kiến thành quả một năm huấn luyện gian khổ của các cậu.”
Các đặc huấn sinh được gọi tên ngẫu nhiên liên tiếp nhảy dù xuống. Bạch Sở Niên đang bận điểm danh, Rimbaud tìm thấy một chiếc túi dù dưới gầm ghế, anh chơi đùa thật im lặng.
Đom Đóm hô “Số 99 chuẩn bị xong!” rồi nhảy dù khỏi cabin. Cá Hề hô “Số 100 chuẩn bị xong!” rồi lập tức nhảy theo.
Bạch Sở Niên: ” Được.”
“Số 101 chuẩn bị xong!”
Bạch Sở Niên: “Được.”
“Số 102 chuẩn bị xong!”
Truyện được dịch bởi Rainbow Factory
Bạch Sở Niên: “Được.”
“Số 103 chuẩn bị xong!”
Bạch Sở Niên: “Được.”
Hai giây sau.
Bạch Sở Niên: “???? 103 đâu ra???”
Rimbaud ôm bao dù rơi tự do khỏi máy bay xuống cái vèo, xoay tròn và rớt xuống trong một tạo hình rất kỳ lạ.
Anh rơi nhanh hơn tất cả mọi người vì không hề bung dù ra để nhảy, trong nháy mắt rơi xuống anh đã dựa vào từ tính mạnh mẽ của dòng điện trôi nổi để giảm xóc, phát ra tiếng dòng điện xèn xẹt.
“Đã quá đi.” Rimbaud lơ lửng trên mái vòm của một tòa kiến trúc, anh quấn quanh cột thu lôi, chóp đuôi cuộn lên trong vui sướng, ngẩng đầu nhìn lên máy bay thì nhận ra Bạch Sở Niên vẫn chưa xuống.
Rimbaud: “?”
Truyện được dịch bởi Rainbow Factory
Đoạn video thời gian thực phóng đại rõ nét tình hình của Rimbaud — Từ khi vào anh đã mở hộp đạn dược cố định mãi mà không biết chán, khi có người đến lấy vũ khí thì tự nhiên ló ra phun cho họ ướt nhẹp, sau đó ngậm vũ khí đi.
Hồng Giải nhìn video thời gian thực, cười rất vui vẻ: “Há há ha ha ha ha đúng là chuyên gia phá phách mà. Anh Sở, vợ cậu năng động ghê ha.”
Hàn Hành Khiêm khoanh tay dựa vào một bên: “Rất tốt, đã đến lúc giúp bọn nhóc kiêu ngạo này mở mang một chút về đối thủ thực sự rồi, cho Rimbaud làm đối tác đào tạo cũng tốt.”
Bạch Sở Niên ngồi trong cabin, xoa ấn nhân trung tự cứu mình.
Bình luận "Chương 94"
MANGA DISCUSSION
Rainbow Factory Team - Nơi đọc truyện tranh đam mỹ, BL miễn phí.