Nhân Ngư Sa Ngã (Truyện chữ) - Chương 102
Chương 102
Edit + beta: XiaoAYi
Truyện được dịch bởi Rainbow Factory
Dây điện trong cung điện Danrise đã nổ tung khiến rất nhiều căn phòng bị cúp điện. Bàn ghế trong hội trường đều bị lật đổ cả. Các người mẫu trang sức bị thương co ro dưới tủ trưng bày, một con thằn lằn màu xanh lam cao to hệt như con người bò qua trên trần nhà, ánh xanh như ẩn như hiện.
Nơi Rimbaud bò qua kéo theo một vệt sáng nhàn nhạt, đuôi cá vẫy qua vẫy lại để giữ thăng bằng. Đồng thời, những chốn anh đi qua cũng sẽ vang ầm lên những tiếng gào thét chói tai hãi hùng.
Sau khi đuổi Nhữ Thành ra khỏi cung điện Danrise qua cửa an toàn, Rimbaud ngậm chuỗi trang sức đá quý trong miệng, tóc và cổ tay cũng treo la liệt những vòng tay châu báu rồi bò thật nhanh đến trước mặt vệ sĩ đứng cạnh Lục Thượng Cẩm, thả trang sức xuống rồi quay đầu nhìn về phía Lục Thượng Cẩm, khẽ nói: “hood, goon. (Giữ cho kỹ, ra khỏi đây)”
Những món đồ này đều là vật triển lãm được trưng bày tại các đấu trường, món nào món nấy cũng có giá trị lên đến bảy tám con số. Tuy số tiền này đối với tập đoàn Chim Ưng chẳng là bao, nhưng nếu để lạc mất trong lúc hỗn loạn thì đó sẽ chính là một thảm hoạ đớn đau không gì sánh bằng đối với Huyễn Thế Phong Phi – công ty tổ chức triển lãm.
Truyện được dịch bởi Rainbow Factory
Vốn dĩ, Rimbaud không thèm đoái hoài gì những chuyện vặt như thế này, nhưng Bạch Sở Niên đã dùng mọi cách để nài nỉ anh hỗ trợ cho, chuyện dễ như trở bàn tay, anh cũng không muốn thấy ánh mắt tổn thương của bé mèo Tiểu Bạch khi bị mình từ chối.
Lục Thượng Cẩm như đọc được sự chê bai trong mắt con cá này , ông cứ cảm thấy anh lại đang phê bình mình.
Rimbaud không hề sợ hãi mà nhìn thẳng vào ánh mắt ông: “Với thân phận của ta, phê bình ngươi, dư sức.”
Đầu tiên điều khiến Lục Thượng Cẩm kinh ngạc là anh lại nói tiếng người.
Trong không khí, anh đã đánh hơi ra mùi của Ngôn Dật đang ngày càng sát thủ gần hơn, đồng tử xanh biếc trong đôi mắt tức khác thu hẹp thành một đường mảnh. Anh hạ thấp giọng, đối mặt với Lục Thượng Cẩm và nói: “Qua đây.”
Ngôn Dật vội băng qua hành lang cầu thang cung điện Danrise, theo sau là đội bảo vệ của anh. Một tia sáng ánh lam chợt xẹt qua ngay trước mắt, một nhân ngư màu xanh lam đã xuất hiện trên chiếc cột bên cạnh ngay sau đó.
Rimbaud bấu chặt móng tay mình vào lan can, đuôi cá quấn quanh cây cột, trông chẳng khác nào một con rồng ánh xanh.
Truyện được dịch bởi Rainbow Factory
“Hội trưởng, mời đội bảo vệ của cậu lui ra, tôi có lời cần hỏi.”
Đội trưởng đội bảo vệ rút súng lục ra. Ngôn Dật hơi giơ tay lên, tỏ ý rằng bọn họ hãy cứ đi bảo vệ và sơ tán các vị khách giúp tiểu đội phòng chống cháy nổ trước đã.
Ngôn Dật tựa lưng vào bức tường điêu khắc tượng thần, xoay người đối mặt Rimbaud. Anh mặc bộ đồng phục liên minh tham dự hội nghị chính thức, tua rua quân hàm treo trên bả vai, một sợi dây xích mảnh màu vàng kim nối liền với huân chương chim tự do được treo trước ngực, tay nâng mũ lính, sống lưng thẳng tắp.
“Anh cũng tới rồi.” Ngôn Dật chào hỏi rất đúng mực.
“En.” Rimbaud nhìn móng tay mình: “Tôi tới bảo vệ đứa nhóc của mình, đến thời khắc mấu chốt phải đi theo em ấy, mới yên tâm.”
Ngôn Dật khẽ nhíu mày: “Là sao?”
“Em ấy rất đặc thù, không hợp ở chung với loài người, sớm muộn sẽ bại lộ, đến lúc đó, cậu sẽ làm gì?” Rimbaud hạ thấp giọng mà chất vấn: “Cậu sẽ chống lại chính thần dân loài người của mình vì em ấy sao?”
“Nhưng tôi sẽ, ở quốc gia của tôi, người phản đối sẽ bị tôi trấn áp.” Rimbaud không nhường bước nào: “Tôi sẽ đưa em ấy đi. Ở nơi của tôi, em ấy rất an toàn. Cậu đừng cản.”
Truyện được dịch bởi Rainbow Factory
“Sống tự nhiên còn có danh dự hơn là sống lẩn tránh, cái an toàn của anh cũng chỉ là trốn tránh với tôi mà thôi. Tôi tôn trọng việc cậu ấy cùng chung sống với họ, một vị vua cao cao tại thượng như anh đương nhiên là sẽ không hiểu được tâm trạng làm món đồ của người khác là thế nào đâu.”
“Cậu thì không cao cao tại thượng sao?” Hàm nanh nhọn sắc bén của Rimbaud thoáng ẩn thoáng hiện.
“Tôi đã từng đê tiện, nên tôi biết.” Ngôn Dật lắc đầu: “Anh cứ đưa cậu ta đi đi, tôi không cản.”
Rimbaud ngẩn ra, đôi mắt cụp xuống trông ngốc nghếch lắm. Máy truyền tin trong tai vang lên tiếng hối thúc của Bạch Sở Niên, bảo rằng tổ phòng chống cháy nổ đã khống chế được cục diện, cậu muốn Rimbaud rút lui nhanh nhanh rồi quay lại hội họp cùng bọn cậu.
“Hen.” Rimbaud vẫy vẫy đuôi ra vẻ không cam lòng, nhưng anh vẫn trườn đi ra men theo chiếc cột.
Sau khi Rimbaud đi thì Lục Thượng Cẩm cũng tới, ông khoác chiếc khăn choàng sang trọng lên bả vai Ngôn Dật.
Ngôn Dật nhíu chặt mày nhìn chằm chằm về phía Rimbaud đi.
Truyện được dịch bởi Rainbow Factory
“Động vật thủy sinh nóng nảy thật.” Lục Thượng Cẩm nói: “Hồng Hầu Điểu không lấy được chất xúc tác bom Hoa Hướng Dương, lúc nổ cũng không gây nên thương vong quá lớn, phía ngoài gần như là không có vấn đề, đi về nghỉ ngơi thôi.”
Ông cũng không hỏi nhiều về kết quả ở hội nghị, thấy sự mệt mỏi ở Ngôn Dật là cũng đủ biết không được thuận lợi rồi. Lục Thượng Cẩm quàng tay qua eo anh, đưa Ngôn Dật có phần hơi hoảng hốt về phòng dành cho khách quý thật chậm rãi.
“Cậu ấy nói đúng.” Ngôn Dật đỡ cái trán đang căng đau: “Ngục giam Quốc tế không chỉ phản đối dự án mà còn yêu cầu phải bắt giữ tất cả vật thí nghiệm tham gia lao động có tính rủi ro cao thay loài người mà không bị giảm lỏng, lập tức xử tử tất cả các vật thí nghiệm ở kỳ trưởng thành và ở kỳ chuyển biến xấu. Em không biết nên giải thích với Tiểu Bạch ra sao cả, lúc cậu ấy còn nhỏ em có nói là mỗi một sinh vật đều có ý nghĩa tồn tại của riêng mình, nhưng một khi dự án của Ngục giam Quốc tế được thông qua thì sẽ phát lệnh truy nã ngay lập tức. Điều đó cũng sẽ nói rõ với cậu ấy rằng, bọn họ không nên tồn tại, vậy cứ ở lại với em thì có ý nghĩa gì nữa chứ.”
“Em thấy Tiểu Bạch có đeo một món trang sức trên tai, xương cá và một miếng quặng đập nhè nhẹ như tim vậy. Ít nhất Rimbaud rất coi trọng cậu ấy, rời đi rồi sẽ không cô đơn quá.”
Lục Thượng Cẩm vuốt ve lưng anh, dùng pheromone trấn an bao bọc anh lại mà an ủi: “Em kiệt sức rồi, cứ từ từ thôi, cũng không phải là hoàn toàn không còn đường vãn hồi. Em nghỉ ngơi một lát đi, còn lại cứ giao cho anh.”
Truyện được dịch bởi Rainbow Factory
“Sợ rằng không còn bất cứ con đường nào nữa, em sẽ bảo Tiểu Bạch chặn chuyến hàng đó.” Ngôn Dật thở dài: “Khi cậu ấy thấy những thứ đó thì sẽ thất vọng với con người thôi. Em hy vọng cậu ấy đi trong đoạn tuyệt, đừng mạo hiểm thân mình vì những thứ đáng lẽ phải chấm dứt nữa.”
“Em cả nghĩ rồi.” Lục Thượng Cẩm khẽ vuốt ve tay anh: “Ban đầu nhìn trúng và đưa cậu nhóc về, cũng chính vì đã nhìn ra được nhóc ấy không phải đứa trẻ như vậy.”
Tổ phòng chống cháy nổ được vũ trang nhảy xuống khỏi máy bay trực thăng và vây quanh toàn bộ cung điện Danrise. Các thành viên Hồng Hầu Điểu đều bị vây bên trong, vốn là định gây một nổ lớn theo kế hoạch, nào ngờ trận tập kích này đã thất bại rồi.
Mọi người tụ tập lại dưới tháp tín hiệu. Hàn Hành Khiêm là người chạy đến đầu tiên, theo sau là Lục Ngôn và Tất Lãm Tinh.
Lục Ngôn vẫn một mực che ngực và ngồi xổm trông có vẻ không được thoải mái cho lắm, một tay vịn vào dầm thép dưới chân tháp tín hiệu, dạ dày cuộn trào khiến cậu ói ra cả bãi.
Tất Lãm Tinh đứng cạnh cậu ta, tay vô đều nhịp lên lưng Lục Ngôn đồng thời còn phóng pheromone trấn án giúp thân thể cậu ta dễ chịu hơn, sau đó còn nhẹ nhàng vươn tay ra lau đi vết máu đã khô khốc trên gương mặt giúp cậu ta nữa.
Truyện được dịch bởi Rainbow Factory
Hàn Hành Khiêm đi tới rồi khom người xuống xem xét tình hình của Lục Ngôn. Sau đó, anh ta đã xác định được là cậu ta chỉ bị cảnh máu me be bét kích thích thôi. Vừa nãy Lục Ngôn đã bị tập kích ở hội trường chính, người người bên trong bị miểng thủy tinh nổ tung khiến bị chấn thương đếm mãi cũng không hết, sàn nhà trắng như tuyết cẩm thạch cũng bị những vệt máu đen bẩn tưởi bao trùm, thậm chí còn có người thì bị găm chết ngay tại chỗ. Những thứ này Lục Ngôn đã thấy hết thảy, nhìn thấy mà giật mình.
Bạch Sở Niên dựa người vào tín hiệu tháp hạ chờ Rimbaud, tiện tay lấy một miếng kẹo cao su ra rồi đưa cho Lục Ngôn: “Vị dưa lưới đó.”
Lục Ngôn nhận lấy mà run cầm cập, cãi lại vô cùng mạnh miệng: “Tôi chỉ bị say xe thôi, không hề sợ nhé.”
Bạch Sở Niên cười: “Vậy thì tốt.”
Rimbaud tới trễ mà trông thong dong lắm, anh bò đến qua đường dây cao thế, lúc rơi xuống có điện từ làm đệm vang ầm cả tiếng. Rimbaud đáp đất vững vàng.
“Anh đi đâu thế, lâu quá.” Bạch Sở Niên nắm lấy vai anh rồi nhìn trái nhìn phải xem có bị thương không thì chợt nhận ra Rimbaud đang buồn rầu, chiếc đuôi được thắt nơ bướm đong đưa trong chán nản.
Truyện được dịch bởi Rainbow Factory
“Anh sao thế?”
“Chả sao hết.” Rimbaud vén sợi tóc vàng ra sau tai.
“Hình như anh đang bất mãn.” Bạch Sở Niên đang xách một balo chất đầy súng ống đạn dược, cậu lấy một hộp giấy nhỏ từ bên trong ra rồi bỏ miếng bánh fondant được cắt từ chiếc bánh ở buổi dạ tiệc khi nãy vào trong.
“Lại đây cho anh này nè.” Bạch Sở Niên đặt hộp bánh ngọt vào tay Rimbaud: “Như vậy sẽ lịch sự hơn nè.”
Rimbaud cầm hộp bánh ngọt trong ngơ ngác, dẩu môi lên rồi nhào lên người Bạch Sở Niên và ôm cổ cậu thật chặt.
“Ồ, tủi thân rồi hả?” Bạch Sở Niên vỗ lưng anh rồi dỗ dành với chất giọng dịu dàng.
Tiêu Tuần vác súng bắn tỉa và nhảy xuống tháp tín hiệu, cậu ta thấy Rimbaud quay lại rồi thì thầm sử dụng năng lực J1 để dò xét số liệu của anh.
Phân tích tổng thể số liệu sinh mệnh: 90%
Truyện được dịch bởi Rainbow Factory
Thể lực còn thừa: 94%
Năng lượng tuyến thể còn thừa: 93%
Tỷ lệ cảm xúc: Do dự 50%, ghen tị 46%, áy náy 4%
Sức ăn: 99,34%
Sức ăn lại tăng lên, Tiêu Tuần so sánh Rimbaud với tên thành viên Hồng Hầu Điểu mà mình đã quan sát trên tháp tín hiệu khi trước trong nghi ngờ, cứ như cũng không có gì tương tự cả, vì kiểu gì cũng biết là có trị số lạ lẫm này.
Cậu ta chuyển sang kiểm tra số liệu của Lục Ngôn.
Phân tích tổng thể số liệu sinh mệnh: 76%
Thể lực còn thừa: 68%
Năng lượng tuyến thể còn thừa: 75%
Tỷ lệ cảm xúc: Sợ hãi 80%, kiên nghị 20%
Truyện được dịch bởi Rainbow Factory
Không có sức ăn sức uống gì hết, cậu ta lại chuyển mục tiêu sang bác sĩ Hàn và Tất Lãm Tinh, cũng không có trị số nào như vậy hết.
Tiêu Tuần do dự, chuyển mục tiêu sang Bạch Sở Niên mà kiểm tra. Cậu ta chưa kiểm tra Bạch Sở Niên bao giờ, bởi vì cậu luôn toát ra khí chất nham hiểm vô cùng ác liệt, cậu ta cứ cảm thấy một khi dò xét Bạch Sở Niên thì sẽ bị phát hiện ngay.
Thừa dịp Bạch Sở Niên dồn sự chú ý vào Rimbaud, Tiêu Tuần đánh liều mà kiểm tra tất cả số liệu của Bạch Sở Niên.
Cậu cũng không có sức ăn uống gì cả. Tiêu Tuần mới vừa yên tâm thì lại thấy một hàng số liệu cuối cùng xuất hiện trong đầu còn lạ lẫm hơn ——
Cấp bậc: 9
Là sao?
Tiêu Tuần biết mình không thể dò xét cấp bậc phân hóa của người khác được, huống chi cấp bậc phân hóa cao nhất cũng mới chỉ đến cấp S4, chứng tỏ cấp bậc này không đại biểu cho cấp bậc phân hóa.
Cục xương ở cổ họng Tiêu Tuần trượt lên xuống. Khi cậu ta lấy lại tinh thần thì chợt nhận ra Bạch Sở Niên đang nhìn mình chằm chằm, vừa hay khi ngước mắt lên, ánh mắt cậu ta đã chạm với đôi mắt vừa dịu dàng lại sắc sảo kia.
Rainbow Factory Team - Nơi đọc truyện tranh đam mỹ, BL miễn phí.
Amaya
S ch có chap mới z mn… Huhu 😢😢