Nhân Ngư Sa Ngã (Truyện chữ) - Chương 97
Chương 97
Edit: Hạ Du
Beta: XiaoAYi
Truyện được dịch bởi Rainbow Factory
Bạch Sở Niên đang đứng sau bức tường đổ nát, đường lui sau lưng đã bị tên bắn tỉa chặn lại, chỉ cần thò đầu ra khỏi chỗ ẩn nấp một chút thôi là sẽ có mười viên đạn bắn tỉa bắn nổ đầu cậu ngay lập tức.
Cậu và Rimbaud chỉ cách nhau vẻn vẹn bảy tám mét, trước có nhân ngư vác Bazooka khiêu khích, sau có hơn ba mươi học trò yêu dấu tấn công về phía miếu thần, bên phải còn có đội mai phục của Lục Ngôn. Bị đánh từ hai phía, hơn nữa tình cảnh địch nhiều ta ít vô cùng bất lợi với nhóm huấn luyện viên, hơi lơ là thôi là sẽ bị diệt dưới tay đám nhóc này ngay.
Rimbaud dựng đứng khẩu Bazooka bốn nòng trong suốt được hình thành từ Nước Hóa Thép bên cạnh mình bằng một tay, anh nâng cằm, chóp đuôi khẽ gõ trên mặt đất: “Nếu như bây giờ em, quỳ xuống đây, khẩu giao cho tôi, tôi sẽ xả nước, trước mặt đám nhóc của em, cho em mặt mũi.”
Bạch Sở Niên xoay vòng súng lục trong tay rồi cắm vào bao súng bên hông, dưới sự che chắn của mũ trùm đầu lâu anh không thể biết được vẻ mặt của cậu ra sao: “Nếu như tôi không làm thì sao?”
Rimbaud vuốt ve vỏ ngoài của Bazooka trong suốt, cười với vẻ ung dung và nói: “Tôi sẽ, đánh bại em trước mặt mọi người, làm vài chuyện tôi thích với em. Hoàng hậu biển Caribbean, đều cần một nghi thức, chứng minh người đó yếu hơn vua, phục tùng vua, đời đời như vậy. Tôi không làm như vậy, bởi vì, thương em.”
Truyện được dịch bởi Rainbow Factory
“Nhưng lúc sáng, ánh mắt mấy nhóc kia nhìn em, yêu thích, kỳ vọng, ỷ lại, làm tôi cảm thấy, em cần nghi thức này, tôi phải khắt khe với em, để chúng biết em thuộc về tôi.”
Bạch Sở Niên đút cả hai tay vào trong túi quần, cậu hơi cúi người, đôi mắt đen láy dưới mũ trùm đầu lâu tỏa sáng: “Lỡ đâu tôi không kém gì anh, anh không cần tôi nữa sao?”
Rimbaud nhíu mày: “Cần, nhưng em sẽ không thành công.”
Bỗng nhiên, anh vác khẩu Bazooka lên vai rồi leo lên tảng đá cao khoảng ba mét một cách linh hoạt xuôi theo thác nước chảy, bốn quả Bom Nước Bộc Phá bắn ầm ầm về chỗ đứng của Bạch sở Niên.
Nước nổ tung, dưới lực chấn động của Bom Nước Bộc Phá mặt đất đã bị nổ tung ra cả một cái hố to, nhưng Bạch Sở Niên đã biến mất.
Bạch Sở Niên đứng trên chiếc cột ngang gãy lìa trên cao của đống đổ nát trông rất ung dung, thân mình nhảy xuống nhẹ nhàng tựa một chú mèo. Thoáng hiện trong mưa bom bão đạn, cậu nâng máy truyền tin lên bên miệng và nói nhỏ: “Vợ tôi tạo phản, anh ấy chơi thật rồi. Đới Ninh rút lui về hội họp với tôi. K, gài mìn vào vị trí tôi đánh dấu, cho nổ bom khói. Lạc Luân Tư, tìm thêm một điểm cao tại hướng một giờ của anh. Hồng Giải, lát nữa khi chúng tôi rút lui tới rừng cây hoang phía nam miếu thần anh hãy gửi đường lui ngắn nhất đến cho mỗi người.”
Truyện được dịch bởi Rainbow Factory
Trong lúc đó, Hàn Hành Khiêm bị loại sớm lại im lặng không nói gì. Sau khi khôi phục tình trạng của bản thân, anh ta tìm một nơi mở một chai nước suối ra rồi ngồi xuống nghỉ ngơi, nói chuyện với mọi người trong máy truyền tin: “Tiểu Bạch, chạy làm cái gì, quay lại làm một phát với Rimbaud là được. Cậu ta cho tôi lãnh một phát súng khá đau đấy.”
Bạch Sở Niên vừa nhìn bản đồ trên đồng hồ đeo tay chăm chú để sắp xếp bước đi tiếp theo, vừa trả lời Hàn Hành Khiêm: “Không phải tôi không muốn đánh, anh Hàn. Hmmm… Đúng, tôi không muốn đánh thật.”
Hồng Giải: “Nếu như lần này cậu bẫy chúng tôi mất mặt thì ông đây tuyệt giao với cậu đấy.”
Bạch Sở Niên: “Đừng sợ, chuyện nhỏ thôi.”
Đới Ninh: “Không thì chúng ta dùng năng lực M2 phản kích đi, bại dưới tay đám giặc nhỏ này tôi chịu không nổi đâu.”
Lạc Luân Tư: “Ép chúng ta dùng tới năng lực cấp hai cũng mất mặt y chang mà.”
Bạch Sở Niên: “Không lật xe được, tin tôi đi.”
Tàn tích của miếu thần bao phủ cả một vùng lớn, bọn họ vượt qua cột trụ và tường gạch đổ nát rồi chạy phân tán trong rừng hoang.
Truyện được dịch bởi Rainbow Factory
Có một tế đàn Âu cổ rộng lớn nằm quanh trung tâm khu rừng hoang, hai hàng tượng thần ở hai phía có tư thế khác nhau, bề ngoài được làm bằng cẩm thạch đã trở nên loang lổ lồi lõm vì bị gió cát ăn mòn trong thời gian dài, gò má tượng thần chủ hư hại và không thấy rõ được dáng vẻ ban đầu nữa.
Tất Lãm Tinh vẫn luôn dùng ống nhòm quan sát động thái của mục tiêu ở sau công sự, anh leo xuống từ điểm cao rồi nhìn bản đồ phân tích nơi rút lui của mục tiêu.
Sau khi đội ngũ học viên hai lớp hội họp, Lục Ngôn hỏi Tất Lãm Tinh: “Làm sao bây giờ, chúng ta chỉ còn lại ba mươi sáu người. Người bị chúng ta loại chính là huấn luyện viên Hàn, nhất định sáu người khác đều là huấn luyện viên cải trang, thế này thì sao mà đánh thắng được?”
Ngoại trừ Bạch Sở Niên và Hàn Hành Khiêm ra thì các huấn luyện viên của căn cứ đặc huấn liên minh IOA đều là đặc công giải ngũ, không biết đã hoàn thành bao nhiêu nhiệm vụ khẩn cấp của liên minh rồi, đối mặt với bọn họ thì ai cũng không khỏi e dè.
“Vẫn có khả năng.”
Từ lúc bắt đầu chiến đấu cho tới giờ, Tất Lãm Tinh vẫn luôn duy trì sự tỉnh táo và phán đoán rõ ràng, anh suy nghĩ một chút rồi nói: “Chúng ta còn một nhân viên phụ trợ nữa, Rimbaud là then chốt để giành thắng lợi của chúng ta. Qua mấy tháng nay tôi đã phát hiện, cho dù là dưới tình huống nào thì huấn luyện viên làm đối tác huấn luyện cũng sẽ không dùng năng lực phân hóa J1 trở lên, có lẽ là quy định của cấp trên, cũng có thể liên quan tới tôn nghiêm của huấn luyện viên, có thể lợi dụng được điểm tốt này.”
Truyện được dịch bởi Rainbow Factory
“Tay bắn tỉa của đối phương vẫn luôn rình chúng tôi, tôi nghĩ có lẽ là anh Sở đã nhìn ra tôi đang bố trí chiến thuật nên muốn loại chỉ huy nòng cốt của chúng ta trước. Chúng ta đông người, một khi không có chỉ huy chính thì sẽ rất phiền toái.”
“Chỉ huy của anh Sở chưa sai sót bao giờ, vậy thì chúng ta cứ theo chỉ huy của anh ấy mà làm.”
Tất Lãm Tinh điều một phần người trong mỗi tiểu đội mới tập hợp lại, chủ yếu đều là học viên của lớp cận chiến, giỏi cận chiến.
“A Ngôn, em dẫn Rimbaud theo và thêm cả tiểu đội này nữa, lái xe vòng ra sau rừng hoang. Trong rừng có một điện thần, có lẽ anh Sở sẽ ở trong đó, vây đánh anh ấy, cho dù không loại được cũng phải dây dưa với ảnh.”
“Tiêu Tuần, cậu cũng đi cùng bọn họ, khi bọn họ kéo chân anh Sở, tốt nhất là nhân cơ hội đó ám sát anh ấy.”
“Được.”
Tất Lãm Tinh dặn dò Lục Ngôn: “Nhất định phải nhớ, bảo vệ Đàm Thanh và Đàm Dương của đội ngũ thật cẩn thận, để bọn họ theo sát Rimbaud, một bước cũng không được tụt lại.”
Truyện được dịch bởi Rainbow Factory
Đàm Thanh và Đàm Dương là một cặp AO sinh đôi, ngoại hình rất giống nhau, nhất là đôi mắt màu sáng, nhìn dịu dàng sáng sủa.
Lục Ngôn gật đầu rồi dẫn đội ngũ rời đi nhanh chóng.
Rimbaud ngáp một cái rồi bò lên cây cột gãy nát ì à ì ạch theo tiểu đội. Anh hi vọng tất cả mọi người đều đuổi kịp mới tốt, nhân tiện lúc mình ngã nhào vào Bạch Sở Niên thì tuyên bố chủ quyền luôn.
Tiêu Tuần vác đôi súng bắn tỉa đi trên điểm cao và tách ra khỏi bọn họ đi về phía trước.
Tất Lãm Tinh tiếp tục sắp xếp cho một nửa số bạn học còn lại.
Sắc trời càng ngày càng tối, thi thoảng trong rừng hoang lại vang lên một tiếng sói tru kinh người. Bạch Sở Niên cởi mũ trùm đầu ra rồi ngồi xuống và dựa vào tượng thần cẩm thạch, liên tục truyền lại mệnh lệnh vào máy truyền tin.
Lạc Luân Tư và Đới Ninh đột nhiên xin viện trợ khẩn cấp.
Năng lực cận chiến của Đới Ninh rất nổi bật trong các huấn luyện viên, mà Lạc Luân Tư nổi danh là tay bắn tỉa mắt ưng. Đừng nói học viên, khi đối mặt với kẻ địch chân chính đang vây đánh mình cũng sẽ không có bất kỳ sơ suất nào.
Truyện được dịch bởi Rainbow Factory
Nhưng Tất Lãm Tinh thì không giống vậy, anh nắm trong lòng bàn tay mọi năng lực của mỗi huấn luyện viên, vì vậy anh đã cố ý tách tầm ngắm ra và để học viên lớp bắn tỉa kiếm chế Đới Ninh, mà những học viên lớp cận chiến còn lại thì tới gần Lạc Luân Tư một chút rồi tấn công kịch liệt, bản thân Tất Lãm Tinh thì dẫn người chia cắt hoàn toàn hai huấn luyện viên ra.
Trong quá trình sống chung với thiếu niên này, Bạch Sở Niên đã phát hiện sức quan sát và kiên nhẫn của anh đã vượt xa các bạn cùng lứa tuổi, lối đánh của anh đúng là kiểu không cần mạng nữa. Có thể nhìn ra được là những huấn luyện viên này sẽ không dùng hết toàn lực để phản kháng, cũng biết phe mình sẽ không ai chết cả. Anh rất biết lợi dụng tình báo có sẵn để sắp xếp chiến thuật. Tuy tư duy chỉ dừng ở giai đoạn lý tưởng hóa của tháp Ngà, nhưng thiên phú lập kế hoạch và cái nhìn về chiến cuộc thì đã là hạng nhất rồi. Cứ tiếp tục như vậy thì không qua bao lâu sẽ có thể dẫn anh ra ngoài đi lĩnh hội thực chiến có máu rồi.
“K, hoán đổi trong phạm vi tôi đánh dấu.” Bạch Sở Niên nói.
Tuyến thể của huấn luyện viên kỹ thuật K có loại hình tương tự với tuyến thể Bò Sát, đều là tuyến thể lập trình hiếm thấy. Tuyến thể của huấn luyện viên K là “Cân Bằng”, năng lực J1 “Trao Đổi Tương Đương”, có thể tạm thời trao đổi hai không gian, hoặc là thời gian, sóng năng lượng, thuộc tính trong một phạm vi.
Đồng thời khi huấn luyện viên K sử dụng năng lực thì dưới chân Đới Ninh và Lạc Luân Tư cũng xuất hiện một vòng tròn, vòng sáng được tạo thành từ các chữ số nhị phân. Các chương trình không rõ trong phạm vi hình tròn nhanh chóng chảy qua, hai không gian lập tức được hoán đổi, Đới Ninh và Lạc Luân Tư thay đổi vị trí.
Truyện được dịch bởi Rainbow Factory
Tình hình bây giờ đã bị đảo ngược, hai huấn luyện viên bị học viên bắt được nhược điểm mà đánh điên cuồng đều bị thương. Nhưng sau khi hoán đổi, đối mặt với Đới Ninh là một đám học viên lớp cận chiến, mà Lạc Luân Tư cũng đối đầu với các học viên lớp bắn tỉa của mình, số lượng học viên sống sót nhanh chóng giảm sút.
Đới Ninh đối chiến với những học sinh còn non này là dư sức, nhưng anh ta đã nhận ra số người có gì đó sai sai, vì vậy đã khẽ liên lạc với Bạch Sở Niên: “Anh Sở, học viên lớp cận chiến không hoàn toàn ở chỗ này, trừ những người đã bị loại, còn khoảng sáu người không ở chỗ của tôi.”
Bạch Sở Niên dựa vào chân tượng thần một cách lười biếng, cổ tay gác lên đầu gối: “Không sao, chúng hi sinh lão K trước.”
Huấn luyện viên K: “?”
Tất Lãm Tinh đã sớm chừa lại một đội đột kích, chỉ đợi huấn luyện viên K dùng năng lực phân hóa để bại lộ vị trí. Năng lực “Trao Đổi Tương Đương” này có giới hạn phạm vi, nếu như muốn giữ lại Đới Ninh và Lạc Luân Tư thì huấn luyện viên K không thể không lộ mặt.
Mục tiêu chính của anh là huấn luyện viên K. K thao túng máy tính và có thể tùy ý bố trí cạm bẫy trong sân, là một trở ngại cực lớn không thể khống chế đối với sự đột kích của bọn họ, trước hết phải diệt trừ anh ta đã.
Bạch Sở Niên nói: “Hai người các anh cố gắng nghiền chết thêm mấy con kiến nhỏ, không cần để ý đến K. K là mục tiêu tấn công lần này của bọn họ, quay về viện trợ là rơi vào bẫy của mấy đứa nhóc đó.”
Truyện được dịch bởi Rainbow Factory
Quả nhiên, huấn luyện viên K bị tấn công dồn dập đến chết, đèn tín hiệu trên áo chống đạn biến thành màu đỏ.
Nhưng các học viên cũng không nhẹ nhõm, bọn họ phải hi sinh mười mấy người mới đổi được mạng của một vị huấn luyện viên.
Tất Lãm Tinh nhíu mày: “Bọn họ không về viện trợ, bị anh Sở nhìn thấu rồi sao?”
Cũng may lúc để Lục Ngôn rời đi đã chia sẻ máy truyền tin trong đội của mình cho anh, Tất Lãm Tinh tạm thời thay đổi phương án, bảo Lục Ngôn và Tiêu Tuần buông tha Bạch Sở Niên. Nhiệm vụ kéo chân Bạch Sở Niên giao cho Rimbaud và hai học viên còn lại.
Bây giờ trong sân chỉ còn lại 5 huấn luyện viên, 17 học viên.
Bạch Sở Niên: “Lối đánh Tất Lãm Tinh sử dụng là lối đánh liều mạng, bọn họ chỉ cần có một người sống sót là được coi như chiến thắng, nhưng mà cũng có thể hiểu được, bọn nhóc này chưa từng đánh thực chiến, vẫn không biết sinh mạng là đáng quý.”
Hồng Giải: “Khi nào về tôi phải phê bình cậu ta, mấy nhóc kia cũng không phải là phần tử khủng bố, làm vậy là làm gì đây?”
Truyện được dịch bởi Rainbow Factory
Bạch Sở Niên: “Đừng, quy tắc là quy tắc, lợi dụng quy tắc cũng là một sự thông minh. Có vài thứ cậu ấy nên biết, qua trận đấu này tôi sẽ làm cậu ấy hiểu được. Nhưng mà bây giờ, chúng ta không hi sinh ba người thì đúng là không đối phó được bọn họ.”
Huấn luyện viên Trịnh Dược: “? Ba người nào?”
Bạch Sở Niên: “Anh đấy.”
Trong máy truyền tin vang lên tiếng hét thảm thiết của Trịnh Dược.
Lục Ngôn và Tiêu Tuần đang đi nửa đường bị gọi lại cũng không rút trở về chỗ cũ mà đi đánh úp Trịnh Dược theo chỉ thị của Tất Lãm Tinh.
Vào lúc Trịnh Dược đang đấu với năm sáu học viên vây quanh công sự, anh ta vừa mới đánh hạ hai người thì bỗng nhiên Lục Ngôn nhảy ra khỏi một chiếc hố đen trên không trung. Năng lực J1 Thỏ Tai Cụp Hang Động Của Thỏ Con Tinh Ranh, có thể dịch chuyển nhiều lần trong thời gian ngắn, hơn nữa còn không có tiếng động, thích hợp nhất trong việc đánh lén.
Trịnh Dược bị đánh lén đã lập tức lui ra sau một công sự khác, nhưng ngoài đó mười mấy mét có một họng súng bắn tỉa đen kịt đang nhắm ngay vào anh ta. Huấn luyện viên Trịnh dứt khoát đến gần tay súng bắn tỉa định đoạt lấy điểm cao phản kích lại, nào ngờ không biết Tiêu Tuần từ đâu ra ôm súng bắn tỉa nhảy lên rơi xuống lăn một vòng, tránh khỏi viên đạn từ họng súng tiểu liên, chỉ cách không tới hai mét cậu ta đã kề súng bắn nổ đầu Trịnh Dược ngay trực diện.
Truyện được dịch bởi Rainbow Factory
Bạch Sở Niên đưa tai nghe ra xa một chút, bởi vì anh Trịnh thảm quá đi mất. Chỉ nghe Trịnh Dược hét lên “Đệch, thằng nhóc này vừa tấn công vừa bắn tỉa à!” rồi biến thành trạng thái đã chết.
Trong sân chỉ còn lại 4 huấn luyện viên, 15 học viên, tình hình chiến đấu kịch liệt, thắng bại thật đúng là khó mà nói được.
Bạch Sở Niên nói: “Mục tiêu bại lộ, Hồng Giải, Lorenz, chuẩn bị.”
Lúc Lục Ngôn nhảy xuống từ Hang Động của Thỏ Con Tinh Ranh thì đột nhiên bả vai bị một lực mạnh mẽ quấn lấy. Huấn luyện viên Hồng Giải đã nấp ở đây từ sớm, tay anh ta chẳng khác chiếc kìm sắt cứng rắn, mà Lục Ngôn lại dựa vào việc né tránh linh hoạt để đánh cận chiến, một khi bị bắt sẽ rất khó để thoát thân, bởi vì cậu ta không đủ mạnh.
Lục Ngôn cảm thấy mình như bị kẹp sống thành hai nửa, xương cốt toàn thân căng đau vô cùng, cậu ta đã chết tươi ngay lúc đó.
Mà cũng ngay vào lúc nhảy ra khỏi chỗ ẩn nấp để giết chết Trịnh Dược, Tiêu Tuần cũng đã bị Lạc Luân Tư một phát bắn nổ đầu.
“Còn lại do Hồng Giải sắp xếp.” Bạch Sở Niên nói với bọn họ: “Tiếp theo đến lượt tôi rồi.”
Cậu ngẩng đầu lên, mái vòm tàn tạ của miếu thần cũ nát đã bị thủng một lỗ lớn dưới sự ăn mòn của mưa gió. Bầu trời đen kịt, một vầng trăng tròn treo trên bãi đổ nát. Rimbaud ngồi cạnh cột chạm khắc trên mái vòm, đuôi cá lấp lánh, ánh trăng rơi vào hàng lông mi sáng màu và đôi mắt anh, tỏa ra sự nguy hiểm xinh đẹp.
Truyện được dịch bởi Rainbow Factory
Sự sợ hãi mãnh liệt trong lòng làm Bạch Sở Niên thất thần.
Rimbaud giơ tay lên, ném cho cậu một khẩu súng và một cây dao găm, ánh mắt cưng chiều mà kiêu ngạo.
Nhưng Bạch Sở Niên không nhặt lên mà lại ném súng lục giắt bên hông ra bên chân tảng đá phía xa, cậu giang tay: “Như vậy thôi.”
Rimbaud nheo mắt: “Em rất tự tin. Nhưng tôi đang nghiêm túc.”
Bạch Sở Niên đứng ở rìa điện thờ, cười nhẹ ngoắc ngoắc tay với anh.
Một tay Rimbaud chống người nhảy xuống, súng lục trong tay bắn liên tục năm phát về phía Bạch Sở Niên.
Thân hình Bạch Sở Niên nhanh chóng hiện ra hư ảnh, cậu đã dự đoán quỹ đạo của đường đạn và dễ dàng né được. Cậu vượt qua điện thần đổ nát ngăn cách giữa hai người, vút bay lên rồi nhào xuống và bắt lấy cổ tay Rimbaud, đầu ngón tay hóa thép đè gân tay anh lại, gân mạch chết lặng nhất thời khiến năm ngón tay buông lỏng, súng lục rơi vào tay Bạch Sở Niên.
Truyện được dịch bởi Rainbow Factory
Rimbaud đập mạnh khuỷu tay vào lồng ngực Alpha, anh dùng chiếc đuôi cá trơn trượt của mình để thoát khỏi vòng tay của Bạch Sở Niên. Rimbaud nắm lấy cột trụ đứt ngang bằng cả hai tay rồi kéo thân thể leo lại lên mái vòm.
Bạch Sở Niên lại ném súng lục xuống đất, cười nhẹ nhìn anh: “Rừng cây hoang chỉ có cát sỏi và cỏ hoang, xuống ôm một cái đi, đừng lộn xộn nữa.”
“Tập trung.” Con ngươi Rimbaud bỗng hẹp lại thành một sợi dọc, đuôi cá nửa trong suốt ánh lên tia chớp lóa mắt.
Thời gian trì hoãn vừa rồi đã giúp anh tích điện xong, Bạch Sở Niên lập tức rời khỏi chỗ đang đứng nhưng vẫn bị tia lửa điện dày đặc đốt tới cánh tay.
Mây đen lấp trăng, tầng mây dày đặc từ không trung áp sát xuống thần điện, tia chớp dày đặc uốn lượn trong tầng mây và đánh xuống, Bạch Sở Niên phải nhảy liên tục để tránh né.
Năng lực J1 của Rimbaud Hạ Kích Bạo Lưu, trong một phạm vi có thể tùy ý khống chế electron và positron trong tầng mây, một khi mây đen tụ tập đủ nhiều sẽ trút mưa xuống, nguồn nước nhiều lên và nhờ đó ưu thế của Rimbaud cũng sẽ tăng gấp bội.
Bạch Sở Niên sẽ không cho anh cơ hội này. Cậu đạp nhẹ lên vách đá gồ ghề và bay lên mái vòm, bắt lấy gáy Rimbaud kéo anh xuống. Mái vòm ngăn cách Rimbaud và tầng mây ra, mây đen từ từ tản đi.
Truyện được dịch bởi Rainbow Factory
Máy truyền tin trên tai truyền tới tin mới, Hồng Giải nói bọn họ đã giải quyết xong ở ngoài sân rồi, chỉ còn lại hai học viên đã trốn đi, bọn họ không tìm được.
Rimbaud vốn đang bị khống chế trong ngực Bạch Sở Niên thì chợt nhướng mi hỏi: “Em muốn biết hai người còn lại ở đâu không?”
Sắc mặt Bạch Sở Niên hơi cứng lại.
Bỗng nhiên, một dòng nước chảy tụ lại và tạo thành một khẩu Bazooka trong suốt từ Nước Hóa Thép trong tay anh, một phát Bom Nước Bộc Phá đánh bay Bạch Sở Niên đang đè trên người anh.
Lưng Bạch Sở Niên đập mạnh lên vách tường gồ ghề của đống đổ nát, cậu trở mình lăn một vòng mới tránh khỏi một phát Bom Nước Bộc Phá khác của Rimbaud. Tuy Bom Nước Bộc Phá không gây nên bất kỳ thương tổn gì nhưng lực chấn động của nó cũng đủ làm cậu tử trận nếu bị đánh trúng, một khi cậu chết, Rimbaud sẽ đi đối phó ba huấn luyện viên còn lại mà không phải tốn nhiều sức.
“Tôi biết hai tên nhóc quỷ kia ở đâu.” Bạch Sở Niên tránh Bom Nước rồi đột nhiên lấy một kíp nổ điều khiển từ xa từ bên hông ra, trong lúc Rimbaud còn chưa kịp phản ứng, cậu đã ấn xuống công tắc kíp nổ.
Bên ngoài đống đổ nát vang lên một chuỗi tiếng nổ, tiếng nổ vang lên kịch liệt, đài giám sát tự động phát ra thông báo: “Tất cả học viên tử trận, kỳ thi kết thúc. Mời các học viên tập hợp theo mệnh lệnh của huấn luyện viên.”
Truyện được dịch bởi Rainbow Factory
Hai học viên cuối cùng đã bị nổ chết bởi lựu đạn huấn luyện viên K gắn xung quanh đống đổ nát trước đó. Đồng thời, Bazooka Nước Hóa Thép trong tay Rimbaud cũng biến mất theo.
“Đàm Thanh và Đàm Dương vẫn luôn đi theo anh đúng không, cho nên anh mới có tự tin khiêu chiến tôi trong rừng hoang.”
Đôi song sinh này một người có tuyến thể hidro, một người khác có tuyến thể oxy. Tuy không phải là tuyến thể sinh đôi hiếm có như anh em nhà họ Hạ nhưng cũng có khả năng hợp lực tấn công, có thể hợp thành tất cả hợp chất do nguyên tố hidro và oxi tạo thành, bao gồm cả nước.
“Nhưng ở trên đất liền anh vẫn yếu hơn một chút, không sao cả.” Bạch Sở Niên vòng lấy cổ Rimbaud từ phía sau và đè anh trên điện thần, tay trái ghìm hai tay anh ra sau, đầu ngón tay thép hóa dễ dàng kẹp giữ khớp xương anh, khiến anh không thể nào nhúc nhích được.
Rimbaud đau đớn, vùng vằng ngẩng đầu lên.
Các học viên tử trận đã gần như tập hợp hết và đang xếp hàng chờ huấn luyện viên điểm danh. Nhưng không ngờ, họ lại nhìn thấy huấn luyện viên Bạch đè Rimbaud ngay dưới tượng chủ thần sụp đổ qua bức tường thấp lụp xụp, cậu dùng một tư thế mạnh mẽ xâm lược nhìn nhân ngư dưới thân với vẻ thành kính.
Hai tay Rimbaud bị ghìm ở sau lưng, cắn răng quay đầu lại nhìn chằm chằm cậu một cách dữ dằn: “Trưởng thành, em, mạnh lên rồi.”
Truyện được dịch bởi Rainbow Factory
“Đúng vậy.” Bạch Sở Niên mỉm cười, cúi đầu nói bên tai Rimbaud: “Anh muốn chứng minh cho tất cả mọi người biết tôi thuộc về anh, không nhất định là phải đánh thắng tôi.”
Cậu nâng mặt Rimbaud lên, hôn môi anh ngay trước mặt tất cả học viên, đầu lưỡi liếm qua răng nhọn và cái lưỡi lạnh như băng của anh.
“Như này cũng được.”
Bình luận "Chương 97"
MANGA DISCUSSION
Rainbow Factory Team - Nơi đọc truyện tranh đam mỹ, BL miễn phí.