Nhân Ngư Sa Ngã (Truyện chữ) - Chương 98
Chương 98
Edit: Phê
Beta: XiaoAYi
Truyện được dịch bởi Rainbow Factory
Rimbaud ừ một tiếng nghe có vẻ mất kiên nhẫn, đuôi cá mệt mỏi cuốn quanh cẳng chân của Bạch Sở Niên. Hành động vô thức của anh cũng chính là lời mời gọi kích thích dục vọng nhất đối với Alpha. Bạch Sở Niên không khống chế được mà kéo tóc anh, buộc anh ngẩng đầu lên và nhận lấy xâm lược sâu sắc của mình.
Rimbaud chạm đầu ngón tay mình vào làn da trước ngực Alpha, cơn đau kích thích khiến ánh mắt của Bạch Sở Niên chuyển từ đen nhánh sang xanh sẫm, làn da tái nhợt tạo nên sự tương phản với màn đêm sau lưng.
“Ưm.” Rimbaud suýt ngạt thở, đuôi cá vỗ nhẹ vào chân Alpha tỏ ra yếu đuối.
Bạch Sở Niên buông lỏng anh ra. Đôi mắt Rimbaud mơ màng, bờ môi được hôn mà trở nên bóng mượt mịn màng, nước bọt chảy từ khóe môi xuống cằm được Alpha liếm láp hết sạch.
Cảnh hai người thân thiết bị các học viên và huấn luyện viên tập hợp bên ngoài thần điện đổ nát nhìn thấy toàn bộ. Lục Ngôn chui đầu vào dưới cánh tay Tất Lãm Tinh, dùng tai thỏ che mắt: “Đồ Na lưu manh!”
Truyện được dịch bởi Rainbow Factory
Đom Đóm và Cá Hề đã thấy từ lâu nên không sợ hãi ngạc nhiên gì cả, nhưng các Alpha và Omega khác khó tránh khỏi kích động, ghen tị ra mặt cũng không phải là không có.
Đàm Thanh Đàm Dương dùng bật lửa châm khí dễ cháy vào lòng bàn tay với khuôn mặt vô cảm, họ không biết nói gì nên chỉ biết gửi pháo hoa cho huấn luyện viên.
“Được rồi, bây giờ tất cả mọi người đều biết tôi là của anh.” Bạch Sở Niên khoái trá cúi người lấy những hạt ngọc trai trên lông mi của Rimbaud để vào túi: “Ngài có hài lòng với nghi thức này không?”
Rimbaud lau môi, nắm lấy cổ áo Bạch Sở Niên rồi kéo đến trước mặt: “Em muốn, tạo phản?”
Bạch Sở Niên ung dung đi đến rìa điện thần rồi ngồi xổm bên cạnh Rimbaud, cậu quỳ một gối xuống đất, vén tóc mai anh ra sau tai và cười nói một cách nhàn nhã: “Không, dù sao đất liền cũng là địa bàn của tôi, tôi cũng rất muốn cho anh biết ở đây tôi có năng lực để bảo vệ anh.”
“Cho anh, tóc rối rồi.” Bạch Sở Niên vươn tay khiến cổ tay lộ ra bên ngoài trang phục chống đạn, trên cổ tay là một sợi dây chun nhỏ.
Rimbaud mím môi tháo sợi dây chun từ cổ tay cậu rồi gom tóc vàng tán loạn của mình lại buộc ra sau đầu.
Truyện được dịch bởi Rainbow Factory
Trên sợi chun có dán một con cá nhỏ màu xanh bằng nhựa. Lúc ở bến tàu Bạch Sở Niên đã tiện thể mua nó, cậu ngồi xổm quầy hàng chọn cả nửa ngày.
Rimbaud được dỗ dành thế là ngoan ngoãn ngay, chóp đuôi cuộn lại thành một cuộn.
“Thích thú mong chờ cái gì?” Bạch Sở Niên quay đầu lại nhìn các học viên: “Anh nghĩ nhiều rồi. Sau này ngộ nhỡ có một ngày bọn họ đột nhiên biết thân phận của tôi, lúc đó sẽ như thế nào, trước nay tôi không hề muốn nghĩ đến.”
Rimbaud ngước mắt hỏi: “Sẽ như thế nào?”
Bạch Sở Niên khẽ thở dài: “Tôi không muốn bọn họ sợ tôi. Ừm….. Tuy rằng bọn họ vẫn rất sợ tôi, như vậy cũng tốt. Nếu thật sự có ngày nào đó thân phận của tôi bị bại lộ, chắc là thái độ của bọn họ sẽ không tương phản quá.”
Rimbaud lắc đầu: “Tôi cũng, bị cải tạo. Nhưng, vua vẫn là vua.”
“Đó không giống, anh vốn không cần hòa nhập với nơi nào cả.” Bạch Sở Niên nhìn dưới đất trong im lặng, khẩy hòn đá nhỏ trong kẽ hở của điện thần một cách chán nản.
Rimbaud sờ lên gáy cậu, khẽ an ủi: “Em đừng sợ. Em có đệm chân hồng nhạt.”
Truyện được dịch bởi Rainbow Factory
“?” Bạch Sở Niên sửng sốt, hồi nãy hôn sướng quá nên không để ý đến miếng đệm móng mềm mại đã hiện lên trong lòng bàn tay. “Ầy.” Cậu che mắt, thu đệm móng về.
Rimbaud cười rộ lên, chóp đuôi cuốn thành hình trái tim.
“Không được phép phát ra tiếng.” Bạch Sở Niên lập tức ôm thắt lưng nhân ngư và khiêng anh lên vai đi đến địa điểm tập hợp, trên đường còn vỗ hai cái vào mông anh.
Bạch Sở Niên quay về, thả Rimbaud xuống rồi đi đến trước mặt bọn họ. Các học viên thấy vậy thì đứng nghiêm trang với cơ thể căng cứng, cụp mắt xuống không dám nhìn cậu. Lần này toàn bộ các học viên đều bị diệt cũng như là kỳ thi này coi như không đạt, video thời gian thực còn được truyền về tổng bộ, không biết lão Na sẽ trừng trị bọn họ thế nào đây. Với thủ đoạn của lão Na, ném bọn họ vào ngục giam tù binh SERE để huấn luyện bảy ngày bảy đêm cũng không phải là không thể.
Không ngờ Bạch Sở Niên lại nói: “Làm không tồi, rất đẹp.”
Các đặc huấn sinh không dám tin vào tai mình.
Huấn luyện tiên Trịnh Dược khoanh tay: “Vốn không định để bất cứ ai trong số các cậu còn sống đi ra, lần này có thể tiêu diệt được ba người chúng tôi thì đúng là ngoài dự đoán đấy.”
Dường như ánh mắt của các học viên đã có vẻ vui sướng.
Truyện được dịch bởi Rainbow Factory
“Đừng vui mừng quá sớm.” Bạch Sở Niên nói: “May đây chỉ là diễn tập, chỉ nhìn thắng thua mà không xét đến thương vong. Mỗi người trở về viết một bài tổng kết hậu chiến, ba nghìn chữ, hai ngày sau lớp trưởng thu bài nộp lên.”
“Ò…” Một đám nhãi con buồn bã trả lời một cách ỉu xìu.
Nhân viên dọn dẹp của đảo Hồng Đào phụ trách thức ăn, có người đề nghị nướng thịt ngoài trời. Các học viên đều đang trong tình trạng kiệt sức, bụng đói kêu vang mong chờ món thịt trên vỉ nướng nhanh chín.
Bạch Sở Niên dùng dao găm cắt miếng thịt, thổi nguội, cuốn vào rau xà lách rồi đưa cho Rimbaud.
Rimbaud nhìn thấy gỏi cuốn thì hỏi: “Lễ vật?”
“Không phải, cuốn lại rồi ăn, như vầy.” Bạch Sở Niên cuốn rau xà lách lại, cắm vào đuôi dao găm đút anh ăn.
Rimbaud mở cái miệng đầy răng nhọn thật lớn, cắn đứt cả dao găm rồi nuốt xuống, sau đó lại khôi phục hình dạng cái miệng nhỏ nhắn hồng hào.
“Chậc, làm gì vậy, mở miệng nhỏ lại.” Bạch Sở Niên kiên nhẫn cuốn thêm cho anh một cái nữa rồi đưa đến bên miệng anh, nhắc nhở nhẹ nhàng: “Anh đừng cắn tay tôi đó.”
Truyện được dịch bởi Rainbow Factory
Huấn luyện viên Hồng Giải ho khan một tiếng: “Có người còn sống, cậu ta lại làm như chúng ta chết hết rồi vậy.”
Tiêu Tuần ngồi xổm thật nghiêm và im lặng cắt lát thịt tiếp theo, kẹp vào trong rau xà lách rồi gói lại thành một hình vuông ngay ngắn. Cậu ta cầm trong tay, vừa định ăn thì chợt phát hiện huấn luyện viên Hàn ở bên cạnh đang nhìn mình.
Tiêu Tuần đối mặt với anh ta mà trông ngạc nhiên lắm, Hàn Hành Khiêm: “Cảm ơn.”
“?” Tiêu Tuần cầm gỏi cuốn mà ngây người, đột nhiên phản ứng lại, cậu ta giao gỏi cuốn cho Hàn Hành Khiêm trong lúc ngây người, Hàn Hành Khiêm hài lòng nhận lấy.
Tiêu Tuần cầm rau xà lách trong tay mà quên béng mất tiếp theo nên làm gì, đuôi chó cứ vẫy liên tục.
Lúc ăn cơm, khoảng cách giữa huấn luyện viên và học viên sẽ thân thiết hơn bình thường. Có học viên to gan đề nghị huấn luyện viên K cởi mũ trùm đầu đầu lâu xuống, tất cả bọn họ đều chưa từng thấy huấn luyện viên K dài ngắn ra sao, bởi vì anh ta chưa từng lộ mặt.
Không riêng gì bọn họ, thật ra các huấn luyện viên khác cũng chưa từng thấy diện mạo của K, thậm chí chưa từng nghe giọng nói của anh ta. Đại đa số thời gian đều không nói lời nào, nếu không cần nói chuyện thì cũng chỉ phát ra một số âm thanh điện tử.
Truyện được dịch bởi Rainbow Factory
Huấn luyện viên K dùng dao găm cắt một lỗ ở vị trí gần miệng trên mũ trùm đầu, im lặng ăn đồ ăn. Thông qua điểm này có thể đoán được anh ta không phải là người máy, hơn nữa cằm rất đẹp.
Lục Ngôn còn đang chìm đắm trong sự chán nản khi mình bị đánh bại bởi Tất Lãm Tinh, hoàn toàn không quan tâm buôn chuyện của người khác.
Lần kiểm tra này không có học viên nào may mắn sống sót, vì vậy thứ hạng sẽ được quyết định bằng thời gian sống sót. Tất Lãm Tinh xuống sân sau cùng, trận cá cược này của bọn họ cuối cùng cũng phân thắng bại.
Lục Ngôn tức giận đến mức cơm ăn không vô, trốn phía sau tảng đá đổ nát cắn xà lách.
Một cánh tay mang đai bảo vệ đặt lên đầu cậu, Lục Ngôn lắc lắc, lỗ tai cũng lắc lư theo.
“Đừng giận nữa. Vẫn còn lần sau mà.” Tất Lãm Tinh ngồi bên cạnh cậu ta, bây giờ anh cao hơn Lục Ngôn cả một cái đầu, ở tuổi này hình thể của Alpha đã bắt đầu hiện ra đặc trưng.
“Nếu tôi phản ứng nhanh một chút là tốt rồi. Ầy, rõ ràng là né được mà, tôi không ngờ anh ta sẽ mai phục ở đó.” Lục Ngôn cụp tai nói thầm.
Truyện được dịch bởi Rainbow Factory
Tất Lãm Tinh sờ tóc cậu ta thật nhẹ: “Cá cược của chúng ta còn được tính không?”
Lục Ngôn chán nản dùng đầu ngón tay vẽ bậy trên mặt đất: “Anh nói đi, muốn tôi mua điểm tâm cho anh hay là làm cái gì?”
Tất Lãm Tinh vén tay áo, duỗi nửa cổ tay đến trước mặt Lục Ngôn: “Cắn cho tôi một ký hiệu được không?”
Lục Ngôn vểnh tai, kinh ngạc trừng lớn mắt.
“Chỉ có yêu cầu này thôi.” Tất Lãm Tinh nâng cổ tay nói.
Lục Ngôn liếm liếm môi, làm bộ không thèm để ý mà hỏi: “Cắn, cắn ở đây à.”
“Ừm.”
Lục Ngôn do dự một chút, cậu ta cúi đầu rồi cắn một phát vào cổ tay Tất Lãm Tinh. Răng nanh bén nhọn đâm vào da, rót pheromone vị mật vào trong cơ thể của Alpha.
Trên cổ tay của Tất Lãm Tinh hình thành một ký hiệu con thỏ màu trắng, rất tròn, rất nhỏ. Tất Lãm Tinh nhìn chằm chằm ký hiệu trên cổ tay một lúc lâu, tựa như đây là trang sức quý giá gì vậy.
Truyện được dịch bởi Rainbow Factory
Lục Ngôn lo lắng mà căn dặn: “Anh không cần để lộ ra đâu, các học sinh sẽ cười nhạo anh mất.”
Tất Lãm Tinh vỗ vỗ đầu cậu ta.
“Sáng mai bốn giờ tôi sẽ dậy để tập luyện, không, ba giờ rưỡi.” Lục Ngôn lại nghĩ đến chuyện kỳ thi, túm lấy trang phục chống đạn của Tất Lãm Tinh mà lắc: “Anh cũng vậy.”
Tất Lãm Tinh cười, nói: “Ừ.”
Máy bay trở về đã cất cánh từ sáng sớm và đáp xuống đảo Nha Trùng, các học viên lại huấn luyện như mọi ngày, chờ các huấn luyện viên đánh giá xong video ghi hình kiểm tra cuối năm rồi sẽ rút ra bài học cho bọn họ.
Bạch Sở Niên ngồi trên máy bay trực thăng rời khỏi đảo Nha Trùng, trước đó cậu đã đồng ý trao đổi thông tin với Bò Sát, cậu ta hy vọng có thể gặp mặt cậu để nói chuyện.
Theo địa chỉ trong thư mời điện tử, Bạch Sở Niên đã tìm được biệt thự Thiều Kim. Có điều cậu không dẫn theo Rimbaud, cậu lo là ngộ nhỡ lúc không cùng ngôn ngữ thì Rimbaud sẽ phá hủy nhà của người ta mất.
Bình luận "Chương 98"
MANGA DISCUSSION
Rainbow Factory Team - Nơi đọc truyện tranh đam mỹ, BL miễn phí.